Ngốc ngốc tiểu thần bộ : Chương 80

Ngốc ngốc tiểu thần bộ

Tác giả : Nhĩ Nhã

15036_548119355236168_1952403556_n

———————

CHƯƠNG 80

Trở lại biệt viện, Mục Phương đặt Hoa Phi Phi lên giường, Tiểu Tứ Tử lại chạy tới bắt mạch cho hắn, lại viết một đơn thuốc bổ, giao cho ảnh vệ đi sắc. Để Mục Phương lưu lại chiếu cố Hoa Phi Phi, còn mình thì quay về phòng nghỉ ngơi.

Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương trở lại tiểu viện, thấy Tiễn Tử cùng Thạch Đầu đang ở trong phòng, Tiểu Tứ Tử liền chạy lại sờ sờ tai tụi nó, “Thạch Đầu nha, ngươi cùng Tiễn Tử thế nào? Muốn gả cho hắn sao? Nếu gả, chờ chúng ta phá xong án này, liền cùng nhau quay về Tiêu Dao đảo mở tiệc? Tiễn Tử thú Thạch Đầu, Phương Phương thú Hoa Hoa, sau đó ta lại thú Tiểu Lương Tử.”

Tiêu Lương một bên nghe được dở khóc dở cười, vật nhỏ này, còn chưa nắm rõ tình hình đâu.

“Tiểu vương gia.” Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh quay trở lại.

“Đều làm tốt chứ?” Tiểu Tứ Tử có chút vội vàng hỏi hai người.

“Làm tốt rồi.” Hai ảnh vệ cười tủm tỉm, thấp giọng nói với hắn, “Tên dâm tặc Đường Diệu Đình này quả là làm nhiều chuyện ác, lần này cho hắn nếm thử tư vị bị khi dễ đi!”

“Hảo!” Tiểu Tứ Tử gật đầu, tâm tình cũng tốt hẳn lên.

Lúc này, trời đã hơi tối, mọi người ai về phòng nấy. Tiểu Tứ Tử ghé vào người Thạch Đầu cũng Tiễn Tử lăn qua lăn lại, hỏi Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử a, Mãng Lạc như thế nào còn chưa trở về?”

“Hắn đại khái là đang thám thính đi.” Tiêu Lương nghĩ nghĩ, quay đầu nói với hắn, “Cẩn nhi, ta đi xem tình hình thế nào.”

Tiểu Tứ Tử nháy mắt đứng lên, “Ta cũng muốn đi.”

Tiêu Lương lắc đầu nhìn hắn, “Ngươi ở chỗ này chờ, lỡ có tình huống khác cần đối phó.”

Tiểu Tứ Tử nhăn mặt, “Ta biết, ngươi là chê công phu ta không tốt, sẽ bị người phát hiện phải không?”

“Không có a.” Tiêu Lương sốt ruột, vội vàng ôm lấy hắn, “Cẩn nhi, ngươi đừng nghĩ bậy.”

Tiểu Tứ Tử tủm tỉm cười, “Được rồi, ngươi đi đi, nếu thám thính được cái gì, liền quay về nói cho ta nghe a.”

“Ân.” Tiêu Lương gật gật đầu, đưa mặt qua, “Cẩn nhi, hôn một chút?”

Tiểu Tứ Tử trên mặt có chút thẹn thùng, nhưng cũng không có dị nghị gì, nhích lại, ở trên má Tiêu Lương hôn một cái — chụt…

Tiêu Lương có chút mơ mơ màng màng đi ra cửa.

Chờ Tiêu Lương đi rồi, Tiểu Tứ Tử tiếp tục ôm Tiễn Tử cùng Thạch Đầu lăn lăn lộn lộn, miệng than thở, “Thạch Đầu, ngươi sinh cho ta tiểu Bố Bố đi? Ta thực muốn tiểu Bố Bố nha!”

Thạch Đầu híp mắt một bên giả chết, Tiễn Tử cũng bắt đầu cọ cọ nó — Thạch Đầu, ngươi cũng sáu tuổi rồi đi? Không nhỏ nha, có thể sinh bảo bối a.

Thạch Đầu trừng mắt nhìn nó — Ta phi!

Một người hai trảo li chính là đang nói chuyện đến cao hứng, chợt nghe có người gõ cửa.

Tiểu Tứ Tử đứng lên, lẩm bẩm, “Đại khái là Phương Phương đi.” Vì thế liền tiến lên mở cửa. chính là vừa mở cửa ra, liền thấy Da Luật Chấn đang cầm một cái thực hạp đứng bên ngoài.

Tiểu Tứ Tử lập tức nhíu mày, “Ngươi tới đây làm gì?”

Khuôn mặt Da Luật Chấn mang theo ý cười, “Tiểu vương gia, ta ở trên đường mua chút điểm tâm, nghe nói là đặc sản Thục Trung, cho nên muốn mang đến cho ngươi nếm thử.”

Tiểu Tứ Tử liếc mắt nhìn thực hạp một cái, tâm nói — Này là chồn đi chúc tết gà sao, khẳng định không có hảo tâm! Quyết định không để ý tới hắn, chờ Tiểu Lương Tử trở về, đem hắn đuổi đi!

Tiểu Tứ Tử còn đang miên man suy nghĩ, Da Luật Chấn nhìn khuôn mặt ngơ ngác đáng yêu tới cực điểm kia, hỏi, “Có thể vào ngồi không?”

Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, làm Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh ở bên ngoài có chút khẩn trương, gật gật đầu, “Ân, vào đi.”

Da Luật Chấn vui sướng dị thường, vội vàng mang thực hạp tiến vào phòng, hắn vươn tay muốn đóng cửa, nhưng lại bị Hắc Ảnh chặn lại, “Cửa vẫn là mở ra đi.”

Da Luật Chấn cũng không nói nhiều, đi theo Tiểu Tứ Tử vào trong, đến bên bàn ngồi xuống.

Thạch Đầu cùng Tiễn Tử cũng trở nên cảnh giác, nhìn chằm chằm vào hắn, phát ra thanh âm phì phì, ý bảo — Phi thường không thích hắn!

Da Luật Chấn nhìn quanh phòng một lát, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu vương gia, đã đi qua tái ngoại chưa?”

“Không có.” Tiểu Tứ Tử không nhìn điểm tâm hắn vừa đưa tới, mà là cầm lấy một miếng Hoa Quế tô mà ảnh vệ đưa tới cho hắn, tâm nói tô bính này ăn thật ngon a. Kì thật Tiểu Tứ Tử không biết, điểm tâm đó là do Công Tôn cùng Triệu Phổ trên đường chọn mua cho hắn. Công Tôn hiểu rõ khẩu vị của Tiểu Tứ Tử nhất, cho nên chọn toàn món mà hắn thích. Hơn nữa Công Tôn còn đang đắm chìm trong cảm giác bảo bối con mình bị người khác đoạt đi, một bên chọn, một bên hùng hùng hổ hổ mắng, “Tiểu ngốc tử, đơn giản như vậy đã bị người ta lừa đi rồi…… Hại ta tân tân khổ khổ nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy…”

Tiểu Tứ Tử cắn bánh bột ngô, liếc nhìn Da Luật Chấn, “Tái ngoại còn chưa đi qua… Bất quá ta muốn dạo chơi thiên hạ, đằng nào cũng sẽ đi.”

“Không bằng phá xong án kiện này liền đi đi?” Da Luật Chấn cảm thấy hứng thú hỏi, “Mùa đông ở tái ngoại là đẹp nhất, một mảnh tuyết trắng xóa, băng thụ cũng rất nhiều… Là tuyệt đại kì cảnh ở Trung Nguyên.”

Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, “Này không vội, xong án này rồi, ta còn có chuyện trọng yếu phải làm, không rảnh đi tái ngoại…… Bất quá sang năm thì có khả năng.”

Da Luật Chấn sửng sốt, “Tiểu vương gia, còn có chuyện gì trọng yếu sao?”

“Đó là…” Tiểu Tứ Tử ngẫm nghĩ, cảm thấy hẳn là phải cùng Da Luật Chấn nói cho rõ ràng, mất công hắn lại đánh chủ ý lên Tiểu Lương Tử, “Ta nói cho ngươi nha, ta muốn trở về cùng Tiểu Lương Tử thành thân.”

Da Luật Chấn kinh ngạc, miệng há to nửa ngày, “Ngươi… Ngươi mới bao nhiêu tuổi a? Sớm như vậy đã thành thân?”

Tiểu Tứ Tử sắc mắt liếc hắn, “Ta mười sáu tuổi rồi, sớm cái gì? Ta cùng Tiểu Lương Tử từ nhỏ lớn lên cùng nhau, ai cũng không có biện pháp phá hư chúng ta ngươi hẳn là biết đi? Không cần có chủ ý bậy bạ!”

Bên ngoài, Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh liếc mắt nhìn nhau, tâm nói, Tiểu Tứ Tử nói thiệt rõ ràng a!

Trên mái hiên, Công Tôn nâng cằm lầu bầu, “Tiểu ngốc tử này, cũng có lúc thông minh vậy sao.”

Triệu Phổ dở khóc dở cười, Tiểu Tứ Tử đến bây giờ vẫn còn chưa rõ tình hình đâu.

Sắc mặt Da Luật Chấn hơi biến sắc, hắn chỉ nghĩ Tiểu Tứ Tử đơn giản thích Tiêu Lương thôi, chưa nghĩ tới chuyện hai người thành thân, này không phải là hắn hết hy vọng rồi sao?

Tiểu Tứ Tử thấy hắn không nói lời nào, cũng mặc kệ hắn, ngồi xuống ghế mà ăn Hoa Quế tô, một khối uy Thạch Đầu, một khối uy Tiễn Tử.

Lại ngồi thêm một lát, liền thấy Tiêu Lương cùng Mãng Lạc trở về.

Tiêu Lương giương mắt nhìn thấy Da Luật Chấn ngồi trong phòng, liền nhíu mày.

“Tiểu Lương Tử.” Tiểu Tứ Tử thấy Tiêu Lương đã trở lại, liền đem nửa khối bánh trong tay nhét nhanh vào miệng, chạy lại gần, ôm.

Tiêu Lương cúi đầu hôn hắn một cái, “Như thế nào chỉ ăn bánh mà không ăn cơm a?”

“Ta nghĩ muốn cùng ngươi ăn.” Tiểu Tứ Tử nói xong, liền quay đầu ra cửa sổ nói với Hắc Ảnh, “Hắc Ảnh, ngươi xem Thanh Ảnh Xích Ảnh đã trở về chưa, nếu đã về liền cùng nhau ăn cơm a. Còn có, nấu cho Hoa Hoa một con bồ câu, thả thêm ít đảng sâm với cẩu kỉ đi.”

“Hảo.” Hắc Ảnh xoay người đi làm.

Da Luật Chấn thấy bộ dáng bọn họ như người một nhà, căn bản không có chỗ cho hắn chen vào, trong lòng càng thêm khó chịu, cuối cùng đứng lên, nói với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu vương gia, ta liền cáo từ.”

“Ừm.” Tiểu Tứ Tử đối hắn khoát tay, “Đi thong thả, không tiễn.”

Da Luật Chấn xoay người ra cửa, Tiêu Lương liền hỏi Tiểu Tứ Tử, “Cẩn nhi, hắn tới làm gì a?”

“Còn có thể làm cái gì.” Tiểu Tứ Tử nhăn mặt nhăn mày, “Tiểu Lương Tử, ngươi nhất định phải cách hắn xa chút nha, hắn vừa nghe nói chúng ta thành thân, mặt liền biến dạng đi.”

“Ngươi nói cho hắn chuyện chúng ta thành thân?” Tiêu Lương khẽ nhíu mày.

Tiểu Tứ Tử dẫu miệng, “Vì cái gì không được nói? Tiểu Lương Tử, ngươi thích hắn sao?”

Tiêu Lương có chút dở khóc dở cười, “Không phải…… Ngươi đừng có nghĩ tầm bậy. ta là sợ hắn chó cùng dứt dậu.”

Tiểu Tứ Tử nghe vậy liền khẩn trương, “Tiểu Lương Tử, ngươi công phu tốt như vậy, nhất định có thể đánh lại hắn đi, bằng không……” Tiểu Tứ Tử suy nghĩ chốc lát, mới nhớ ra mấy lọ thuốc của mình, “Bằng không hạ dược hắn a!”

Tiêu Lương vội vàng thu lại lọ thuốc trong tay hắn, “Cẩn nhi, không thể tùy tiện hạ dược người khác a!”

Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu xoa a xoa, “Cái tên Da Luật Chấn thật đáng ghét, đúng không, Thạch Đầu?”

Thạch Đầu chi chi hai tiếng, vẫy vẫy đuôi — Đúng!

Lúc này, thức ăn mang lên, Mục Phương cách vách cũng đi tới. Mọi người vừa thấy hắn, liền sửng sốt. Chỉ thấy trên khuôn mặt chữ điền anh tuấn của hắn, là một đôi mắt đen thui…… Bị đánh?

Mục Phương ủ rũ đi đến bên bàn ngồi xuống, Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn hắn một hồi, “Phương Phương, ngươi bị làm sao? Bị ai đánh?”

Tiêu Lương nhéo mông Tiểu Tứ Tử một cái, thấp giọng, “Còn có thể là ai a.”

Tiểu Tứ Tử trừng mắt nhìn, “Hoa Hoa đã thức chưa?”

Mục Phương gật gật đầu, than thở.

Tiểu Tứ Tử lại tiến lại nhìn hắn, “Nha, là Hoa Hoa đánh người sao? Vì cái gì a, ta còn đang nghĩ, hai người các ngươi cũng đã làm cái kia rồi, chờ quay về Tiêu Dao đảo, chúng ta cùng tổ chức thành thân nha.”

Mục Phương vẻ mặt đáng thương nhìn hắn, “Phi Phi nói ghét ta a!”

Tiểu Tứ Tử cười cười, “Đó là do ngươi làm đau hắn…… Ngô!”

Tiểu Tứ Tử còn chưa nói xong, đã bị Tiêu Lương bịt chặt miệng, “Cẩn nhi!”

Tiểu Tứ Tử xoay mặt, liền thấy Hoa Phi Phi sắc mặt xanh lét đứng ở cửa……

Tiểu Tứ Tử vội vàng cúi đầu, chạy qua ngồi gần Tiêu Lương, bưng chén cơm ngang mặt mà ăn.

Hoa Phi Phi bước vào, cước bộ không được tự nhiên, nơi đó vô cùng đau đớn, liền căm tức mà liếc Mục Phương một cái — Đồ chết bầm nhà ngươi!

Mục Phương trái lại săn sóc mà cầm cho hắn một cái đệm bông, để cho hắn ngồi thoải mái chút. Hoa Phi Phi ngồi xuống, nhưng cũng không mấy cao hứng.

Tiểu Tứ Tử lại nhìn Hoa Phi Phi một hồi. lúc này, Hắc Ảnh đã mang bồ câu hầm đến cho hắn, khiến mặt hắn lại đen thêm vài phần, nhìn quét qua mọi người trong phòng. Tất cả mọi người cúi đầu ăn cơm.

“Đúng rồi.” Mục Phương cố tìm đề tài khác, hỏi Tiêu Lương cùng Mãng Lạc, “Thám thính thế nào?”

Không đợi hai người mở miệng, cửa đã bị đẩy ra, Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh đã trở lại.

“Thế nào?” Bạch Ảnh xới cho họ chén cơm, vừa hỏi tình hình.

“Quả nhiên, Đường Diệu Khuê sai người đi khắp Thục Trung tìm mấy loại thuốc mà tiểu vương gia kê, sau đó đưa ra khe suối phía sau núi thiêu hủy. Tay chân cũng khá nhanh. Mặt khác… Ta phát hiện nơi này đột nhiên có nhiều danh bộ tụ tập, hình như là có người truyền ra, nói Ô Đầu lão quái Mãng Lạc đang ở Thục Trung.” Thanh Ảnh kể lại.

“Bọn người kia xem ra đều nóng nảy.” Tiêu Lương chau mày.

Tiểu Tứ Tử vừa cắn miếng thịt vừa hỏi hắn, “Tiểu Lương Tử, hai người các ngươi đi thám thính được gì rồi?”

“Đường Diệu Khuê nghe lời Đường Diệu Sơn.” Mãng Lạc thấp giọng, “Ta vừa mai phục ở thư phòng Đường Diệu Sơn, nhìn thấy Đường Diệu Khuê đi tìm hắn… Hết thảy đều là Đường Diệu Sơn phân phó hắn làm.”

“Nói như vậy, tất cả là do Đường Diệu Sơn âm thầm sai khiến đằng sau?” Hoa Phi Phi có chút khó hiểu, “Không đúng a, dựa theo tuổi của hắn, không có khả năng hắn thích Đường Tiểu Muội đi?”

“Hắn thực là không có khả năng.” Mãng Lạc thở dài, “Nhưng là Đường Diệu Khuê thích.”

“Thật sự?” Tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn Mãng Lạc.

“Ân.” Mãng Lạc gật gật đầu, “Năm đó Tiểu Muội chết đi, người thương tâm nhất chính là Đường Diệu Khuê. Ta cùng Tiểu Muội thành thân, hắn cũng là người phản đối nhiều nhất. Giống như là hắn từ nhỏ đã thích Tiểu Muội rồi.”

“Có thể là như vậy?” Tiêu Lương đưa ra giả thuyết, “Đường Diệu Sơn lợi dụng Đường Diệu Khuê thích Đường Tiểu Muội, hứa hẹn sẽ giúp hắn thành thân với Đường Tiểu Muội. Bất quá nhất định phải hãm hại ngươi trước, sau xử lý Đường Diệu Đình cùng Đường Diệu An, sau tự mình ngồi lên ngôi vị Minh chủ?”

“Rất có khả năng.” Mục Phương gật đầu, “Đường Diệu Khuê là một mãng phu, đối với vị trí chưởng môn nhân không có hứng thú, mà bản thân hắn cũng không có khả năng cạnh tranh nhiều. Đường Diệu Đình tuổi trẻ, hơn nữa tài năng. Đường Diệu An lại biết dụng độc. Đều so với hắn có tư cách hơn.”

“Nói cách khác, Hải Long Nhãn nằm trong tay Đường Diệu Sơn?” Mãng Lạc kết luận.

“Cũng có thể…… Nhưng có lẽ là hắn đã giấu đi rồi.” Tiêu Lương nhíu mày, “Chúng ta còn phải diễn kịch vài ngày nữa mới được.”

“Nhưng là, Đường phu nhân không phải yêu thương Đường Tiểu Muội nhất sao?” Tiểu Tứ Tử khó hiểu, “Nếu nàng sống lại, gả cho Đường Diệu Khuê, vậy Đường Diệu Sơn còn có thể làm chưởng môn nhân sao?”

“Hắn sẽ không cứu Tiểu Muội.” Mãng Lạc khe khẽ thở dài.

“Vì cái gì?” mọi người khó hiểu.

“Kì thật, người dùng độc giỏi nhất Đường môn, cũng là người mà Đường lão phu nhân thương yêu nhất, chính là Tiểu Muội.” Mãng Lạc thản nhiên nói, “Nếu Tiểu Muội sống lại, gả cho một người trong Đường môn, như vậy ngôi vị chưởng môn nhất định sẽ là do phu quân của Tiểu Muội đảm đương. Nhưng nếu nàng gả cho người khác, ngôi vị chưởng môn này, có thể sẽ do nàng phụ trách.”

“Vậy…… Đường Diệu Sơn khẳng định sẽ không cứu nàng sống lại!” Tiểu Tứ Tử lo lắng, “Đường Diệu Khuê có khả năng là bị hắn lừa a!”

“Mặt khác…… Đường Diệu Sơn lúc này cũng không còn lo lắng tới Đường Diệu Đình. Đường Diệu Đình thân bại danh liệt, Đường lão phu nhân làm người nghiêm khắc, thấy hắn như thế, tất nhiên sẽ không đem ngôi vị chưởng môn truyền cho hắn. Nói cách khác, người tiếp theo mà Đường Diệu Sơn đối phó, chính là Đường Diệu An.” Mục Phương phân tích.

Hoa Phi Phi gật đầu, “Thả ra tin tức để đưa danh bộ tới, trước là muốn bắt Mãng Lạc, sau là để đối phó với Đường Diệu An. Cuối cùng đem Hải Long Nhãn thiêu hủy… Hắn liền đại công cáo thành.”

“Thực ác độc!” Tiểu Tứ Tử bất mãn, “Không thể để cho hắn thực hiện được kế hoạch!”

“Chúng ta trước cứ án binh bất động, chờ xem chuyện gì tiếp theo.” Tiêu Lương nghĩ nghĩ, “Tra ra Hải Long Nhãn mới là chuyện trọng yếu.”

“Ân.” Mọi người gật gật đầu, tiếp tục ăn cơm.

………

Quả nhiên, đến nửa đêm, Đường môn một mảnh đại loạn. Đường Diệu Đình bởi vì bình thường làm nhiều chuyện ác, có rất nhiều người hận hắn. Nhìn thấy hắn bị cởi hết quần áo quăng ngoài đường, ai đi ngang qua cũng đều chọi trứng thối rau thối lên hắn. Đường Diệu Đình đời này có lẽ chưa từng chịu nhục như vậy, lúc được người Đường môn đưa về, đã tức giận đển điên người.

Mà việc này cũng rất ồn ào, Đường lão phu nhân cũng nghe được.          Sau khi nghe được, mới biết Đường Diệu Đình vài năm gần đây làm nhiều chuyện ác, tức giận muốn ngất xỉu, lấy ra gia pháp, đánh cho hắn sứt đầu mẻ trán, thịt tróc da bong, thiếu chút nữa là tàn phế.

Hoa Phi Phi biết được tin này, cũng hết giận. sau lại nghe nói Tiểu Tứ Tử cho hắn ăn loại thuốc nào khiến hắn không thể lên được nữa, tâm tình càng thư sướng. Chính là nhìn đến Mục Phương vẫn là có chút khó chịu. Mục Phương cũng coi như biết lỗi, đối với Hoa Phi Phi ngàn nghe trăm thuận. Hoa Phi Phi bất động thanh sắc, chờ mình dưỡng thân cho tốt rồi, lập tức phản công!

………

Về phương diện khác, Da Luật Chấn sau khi biết được Tiểu Tứ Tử sắp thành hôn, rầu rĩ không vui. Chính lúc này, có thư tới. Theo thư đưa tới, nghe nói là bên trong hoàng tộc Liêu quốc có chút chuyện, Liêu vương thân bệnh, Da Luật Chấn nên nhanh trở về, tranh đoạt ngôi vị.

Da Luật Chấn suy ngẫm, buổi đêm liền rời đi. Trước khi đi, vừa lúc thấy Tiểu Tứ Tử khoác áo lông cừu trắng đang cùng Tiêu Lương, mang theo Thạch Đầu cùng Tiễn Tử tản bộ tiêu thực.

Thấy Da Luật Chấn phải đi, Tiểu Tứ Tử đương nhiên rất cao hứng, trên mặt cũng có nét cười.

Tiêu Lương thấy Da Luật Chấn dáng vẻ vội vàng, phỏng chừng nội bộ Liêu tộc có chuyện, trước đây nghe nói Liêu vương thân thể không tốt, xem ra là sự thật.

Da Luật Chấn phi ngựa rời đi, quay đầu liếc nhìn Tiểu Tứ Tử một cái, chỉ thấy hắn một thân áo lông cừu, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, đáng yêu động lòng người. Trong lòng cảm thấy không cam tâm. Phó tướng bên cạnh nhắc nhở hắn, “Tiểu vương gia, đừng để trong lòng, chờ ngài ngồi vào ngôi vị hoàng đế, thâu tóm được Đại Tống. Đến lúc đó, ai dám không theo ngài?”

Da Luật Chấn nghe vậy gật gật đầu, ánh mắt cũng trở nên ngoan lệ.

2 bình luận về “Ngốc ngốc tiểu thần bộ : Chương 80

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.