Ngốc ngốc tiểu thần bộ : Chương 79

Ngốc ngốc tiểu thần bộ

Tác giả : Nhĩ Nhã

5_120406110339_1———————

CHƯƠNG 79

Mục Phương cúi đầu vừa hôn, liền đem Hoa Phi Phi áp chế, Tiểu Tứ Tử ngoài cửa sổ mở to mắt, tò mò nhìn vào.

Tiêu Lương cảm giác được hai người kế tiếp sẽ làm thêm bước nữa, liền vỗ vỗ Tiểu Tứ Tử, nhỏ giọng khuyên, “Cẩn nhi, chúng ta đi thôi?”

Tiểu Tứ Tử giống như không muốn đi, cứ đứng ngay tại cửa sổ, tiếp tục nhìn.

Tiêu Lương dở khóc dở cười, ghé lại tai hắn nói nhỏ, “Tiểu sắc lang, nhìn lén người khác cái mũi liền dài ra a.”

Tiểu Tứ Tử quệt quệt miệng, “Muốn nhìn…”

Tiêu Lương ôm hắn đặt qua một bên, lại nghe hắn nói nhỏ, “Kia… Về sau thời điểm thành thân, nói không chừng sẽ cần đến…”

Tiêu Lương sửng sốt, vội vàng gật đầu, “Đúng vậy Cẩn nhi, hẳn là nên nhìn xem.” Vừa nói vừa ôm hắn, vui sướng đến độ cười toét miệng, Tiểu Tứ Tử thế nhưng lại có tâm tư như vậy, nói cách khác, là hắn muốn chuẩn bị cho tốt để cùng mình động phòng đi!

Tiểu Tứ Tử thấy Tiêu Lương sắc mặt vui sướng, mặt đỏ hồng, tâm nói, lần đầu tiên của Tiểu Lương Tử, chính mình lại cái gì cũng không biết, phụ thân lại không chịu nói, đành phải vụng trộm mà học tập. Ân, xem ra Hoa Hoa là ở phía dưới đi, vậy học tập Phương Phương là được rồi. Tiểu Tứ Tử thật nghiêm túc nhìn.

Mà ở trong phòng, Hoa Phi Phi cùng Mục Phương đang chìm đắm trong màn hôn, bởi vậy không có công phu mà quản hai cái người đang đứng ngoài cửa sổ nhìn lén bọn họ kia.

Nụ hôn vừa dứt, Mục Phương liền cảm thấy đôi môi Hoa Phi Phi quả nhiên mềm mại, buồn bực trong lòng tích tụ nhiều ngày cũng được hồi đáp, lại cúi đầu nhìn kỹ, phát giác khuôn mặt này của hắn thật sự rất đẹp, không khỏi tán thưởng trong lòng. Thầm nghĩ chính mình thật ngu ngốc, suốt ngày bày ra bộ dáng khinh bỉ hắn, cũng không chịu ngẫm nghĩ, chính mình đã động tâm từ lúc nào.

Hoa Phi Phi một thân trúng xuân dược, lại có tâm ý với Mục Phương, bởi vậy đối màn hôn này đương nhiên thật hưởng thụ, nhưng lại cố tình nổi nóng, chính hắn mới không cần loại bố thí này của y, “Ngươi tránh ra, ta không cần ngươi! Ta thà rằng cùng với tiểu quan!”

Mục Phương lắc đầu thở dài, “Ngươi nói đúng, ta quả thật là một tên ngốc tử, ta cũng không phải đối với ngươi không có cảm giác, chính là không biết thể hiện, ngươi đừng giận ta.”

Hoa Phi Phi nghe được lời hắn giải thích, trong lòng hơi thư thái một chút, nhưng trên người vẫn là khó chịu, chợt nghe Mục Phương nhỏ giọng bên tai, “Phi Phi, ngươi vừa nói ngươi là lần đầu tiên, chính là lần đầu tiên làm chuyện này, hay là lần đầu tiên ở dưới?”

Hoa Phi Phi hung hăng trừng, trên mặt thế nhưng lại có chút đỏ, “Ngươi cút, lão tử đương nhiên là ở trên!”

“Thật không?” Mục Phương mỉm cười, “Ta đây hảo hảo kiểm tra một chút.”

“Ngươi tránh ra!” Hoa Phi Phi nổi giận, “Tử ngốc tử, ta chán ghét ngươi!”

Mục Phương lắc lắc đầu, buông màn giường xuống, lại hôn lên môi hắn, thấp giọng, “Ngươi đừng sinh khí, là ta sai còn không được sao?”

Trên mặt Hoa Phi Phi hơi có chút hồng, trong lòng thư thái hơn nhiều.

“Còn có một việc, ngươi nghe xong sẽ đắc ý.” Mục Phương trở nên nghiêm túc hơn, “Kì thực, từ lâu về trước, ta đã cảm thấy ngươi không phải là loại người như giang hồ đồn đại, mới có thể đi chung đường với ngươi. Sau khi biết được chân tướng, ta thật sự rất cao hứng.”

Trong lòng Hoa Phi Phi chậm rãi nổi lên một trận ngọt ngào, nét tức giận trên mặt cũng lui bớt.

Mục Phương lại hôn lên hai má hắn, “Phi Phi, kì thực ta đã thích ngươi thật lâu…… Ngươi đừng giận ta, có được không?”

Hoa Phi Phi vừa nghe Mục Phương đã sớm thích mình, một chút oán khí trong lòng cũng đều tiêu tan hết, khóe miệng nhợt nhạt ý cười. Mục Phương lại bị nụ cười kia mê hoặc, hô hấp cũng dồn dập hơn, giọng nói khàn khàn, “Phi Phi… Ta nhanh chóng giúp ngươi giải độc đi?”

Hoa Phi Phi trên mặt đỏ bừng, một lúc lâu sau mới mở miệng, “Ngu ngốc.”

Mục Phương tươi cười rạng rỡ, vươn tay, nhẹ nhàng đem quần áo hắn cởi đi, hung hăng hôn lên.

………

Ngoài cửa sổ, Tiểu Tứ Tử thế nhưng lại có chút lo lắng, hắn nghĩ nghĩ, muốn từ cửa sổ chui vào, nhưng là chui không được, chính là hắn nhìn không thấy a, vừa rồi bị Phương Phương kéo màn che rồi a a a!

“Cẩn nhi.” Tiêu Lương cũng thực bất đắc dĩ, ôm hắn an ủi, “Chúng ta vẫn là đừng nhìn, xem người khác làm chuyện này cũng không đúng lắm, nếu như ngươi thực sự muốn biết…… Ta trở về nói rõ ràng cho ngươi?”

Tiểu Tứ Tử vừa nghe liền nóng nảy, quay người nhìn hắn, “Tiểu Lương Tử, ngươi làm sao lại biết mấy chuyện này?”

Tiêu Lương sửng sốt, Tiểu Tứ Tử nheo mắt nhìn hắn, “Ai nói cho ngươi nha? Hay là, ai chiếm tiện nghi ngươi a??”

Tiêu Lương dở khóc dở cười, ở cái mông mềm mềm mại mại của hắn nhéo một phen, “Là Vương gia nói cho ta biết.”

Tiểu Tứ Tử nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng buồn bực, “Phụ thân lại không chịu nói cho ta biết a.”

“Ân……” Hai người còn chưa nói xong, chợt nghe tiếng kêu nhỏ nhỏ của Hoa Phi Phi trong phòng truyền ra. Âm thanh kia, mang theo vài phần vô lực, lại mang theo vài phần khoái cảm. Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt, nhưng là hắn không nhìn thấy, thực lo lắng a.

Tiêu Lương nghe thấy thanh âm kia cũng chịu không nổi, nếu là thời điểm cùng Tiểu Tứ Tử…… Ai nha, mới nghĩ tới thôi đã thấy nhiệt huyết sôi trào.

Bên trong giường, Hoa Phi Phi giương mắt nhìn Mục Phương ở trên người mình xằng bậy, nghĩ muốn động hai tay, nhưng một chút khí lực đều không có, dục vọng trong miệng Mục Phương đã sớm có phản ứng, được hắn âu yếm như vậy, lại có chút chịu không nổi.

“Khó chịu…” Hoa Phi Phi nhỏ giọng rên rỉ, Mục Phương cũng càng cố sức giúp hắn thoải mái. Rốt cuộc, Hoa Phi Phi khẽ kêu một tiếng, cũng phóng ra.

Mục Phương hô hấp ồ ồ, người cũng có chút khó khống chế, ở dưới gối mò mò, quả nhiên tìm thấy được một lọ cao dược, cười nhẹ, “Tên Đường Diệu Đình kia quả nhiên chu đáo.”

Hoa Phi Phi hiện tại khí lực gì cũng đều không có, nhưng là không cam lòng, giãy dụa, “Ta muốn ở trên…”

Mục Phương cười cười, kéo hắn lại gần, nhẹ nhành vuốt ve lưng hắn, “Có thể, lát nữa sẽ cho ngươi ở trên!” Nói xong, lấy tay quệt một ít thuốc mỡ, bắt đầu chuẩn bị giúp hắn. Tuy rằng Mục Phương cũng đủ ôn nhu, nhưng Hoa Phi Phi vẫn là khó nhịn rên lên. Thấy phản ứng ngây ngô trúc trắc của hắn, Mục Phương nháy mắt hiểu ra, thầm mắng chính mình quả thực là đầu heo, trước kia cũng không phát hiện, còn oan uổng hắn lâu như vậy.

Nghĩ đến đây, liền nâng người lên, một đường hôn từ cổ hắn xuống vai, một mặt đem chính dục vọng của mình, chậm rãi đưa vào thân thể hắn.

“Ách… Ân…” Hoa Phi Phi rên rỉ, tiếng rên liền rơi vào tai bọn Tiểu Tứ Tử bên ngoài.

“Tiểu Lương Tử, Hoa Hoa giống như là rất khó chịu nha?”

Tiêu Lương dở khóc dở cười, “Cẩn nhi, cái kia hình như rất thoải mái.”

“Thật không?”

“A!” Theo sau, lại nghe Hoa Phi Phi thấp giọng kêu, “Đau quá a…”

“Đau?” Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt nhìn Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, vì sao lại đau a?”

Tiêu Lương thực bất đắc dĩ, “Cái kia…”

Nói còn chưa xong, chợt nghe thấy thanh âm của Mục Phương, “Phi Phi, ta vào được rồi…… Thực thoải mái a…”

Hoa Phi Phi chửi ầm lên, “Ngươi hỗn đản, nhẹ một chút! A……”

Tiểu Tứ Tử càng tò mò tò mò, phe phẩy hỏi Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, bọn họ bên trong làm cái gì nha? Cái gì tiến vào?”

Tiêu Lương quả thực khóc không ra nước mắt, “Cẩn nhi…… Này không nói rõ ràng được a.”

“Phi Phi… Ta động!”

“Đừng nhúc nhích…… A, chậm một chút…… Ngươi hỗn đản!”

Tiểu Tứ Tử càng nghĩ càng không thông, túm tay áo Tiêu Lương hỏi hỏi, “Tiểu Lương Tử Tiểu Lương Tử, động động cái gì a?? Làm sao động? Còn có a, cái gì nhanh cái gì chậm a?!”

Tiêu Lương ước gì hiện tại có thể đem Tiểu Tứ Tử thực hành mà giải thích cho hắn nghe, nhưng là không có biện pháp, cũng có chút không nỡ. Mặt khác, nếu hắn mà xằng bậy, trở về Công Tôn khẳng định hoạn hắn cho xem!

Trong phòng, Hoa Phi Phi cung Mục Phương càng ngày càng kịch liệt, Tiêu Lương hắn nghe không nổi nữa, nhất là có Tiểu Tứ Tử bên người, liền vội tới đầu thuyền hít thở thật sâu, muốn thanh tĩnh đầu óc.

Tiểu Tứ Tử đi đến bên người hắn, “Tiểu Lương Tử, ngươi thế nào lại không nghe nữa, Hoa Hoa vừa nói hắn muốn chết.”

Tiêu Lương hoắc mắt xoay người, cúi đầu nhìn Tiểu Tứ Tử, ôm cằm hắn hôn lên.

“Ngô…” Tiểu Tứ Tử bị hôn hai cái, đẩy đẩy đầu Tiêu Lương ra, “Làm gì vậy Tiểu Lương Tử?”

Tiêu Lương nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử thật lâu, một tay ôm lấy người hắn.

“Nha…” Tiểu Tứ Tử cảm thấy mình bị ôm dễ dàng như vậy, thực không có mặt mũi, liền nắm ngón tay hắn, nhỏ giọng, “Làm sao vậy?”

Tiêu Lương dẫn Tiểu Tứ Tử ra phía mạn thuyền, để hắn ngồi xuống, sau đó hai tay vòng quanh thắt lưng hắn, thấp giọng, “Cẩn nhi, hôn nhẹ chút có được không?”

Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn Tiêu Lương, vươn tay ôm cổ hắn, hôn lên.

Tiêu Lương cũng tiến lại, hôn trụ Tiểu Tứ Tử, gắn bó giao hòa, hai người đều cảm thấy tim đập thật nhanh.

Nụ hôn dài vừa dứt, Tiêu Lương mạnh mẽ ôm lấy hắn, “Cẩn nhi…… Ngươi chừng nào mới có thể theo ta thành thân a, ta chờ thật vất vả.”

Tiểu Tứ Tử khó hiểu nghiêng đầu, xoa bóp hai má hắn, thấp giọng hỏi, “Tiểu Lương Tử, ngươi chờ cái gì mà vất vả?”

Tiêu Lương nhìn Tiểu Tứ Tử cười, “Ta nghĩ cùng ngươi làm một việc, nhưng là phải đợi, hiện tại không được, bất quá ta thực nôn nóng.”

Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, “Tiểu Lương Tử, không cần chờ, ngươi muốn cái gì liền làm a.”

Tiêu Lương nhìn mãi khuôn mặt tươi cười của hắn chốc lát, lắc đầu, “Không sao cả, ta có thể chờ được.”

Tiểu Tứ Tử nhấp nháy mắt, Tiêu Lương cười nhẹ, “Cẩn nhi, ta thực sự có thể chờ, ta muốn ngươi cao hứng.”

Tiểu Tứ Tử vòng tay ôm lấy cổ hắn, ở trên má hắn hôn một cái thật kêu, “Ân, tùy ngươi cao hứng, ngươi nếu như không thể đợi nữa, liền nói với ta một tiếng, ta liền cùng làm với ngươi.”

Tiêu Lương gật đầu, bế Tiểu Tứ Tử xuống. Sau đó, hai người ngồi vào khoang thuyền chắn gió, vừa thấp giọng nhỏ nhẹ nói chuyện, vừa chờ Mục Phương cùng Hoa Phi Phi chấm dứt quá trình giải độc.

………

Rốt cuộc, cửa khoang thuyền cũng mở, Mục Phương ôm Hoa Phi Phi đã muốn ngất xỉu đi ra, Tiểu Tứ Tử cũng dựa vào Tiêu Lương ngủ được một giấc rồi.

“Hắn không có việc gì đi?” Tiêu Lương hỏi thăm.

Mục Phương lắc đầu, đi tới chỗ Tiểu Tứ Tử đang mơ màng hỏi, “Tiểu Tứ Tử, xem mạch cho phi phi thử, xem hắn thế nào rồi?”

Tiểu Tứ Tử vươn tay bắt mạch cho hắn, gật gật đầu ngáp một cái, “Ân, Hoa Hoa đã không còn việc gì rồi.”

Mục Phương lúc này mới nhẹ nhõm, thở dài một hơi, mọi người cùng nhau xuống thuyền, quay về tiểu điếm.

—————

Một chút xôi chay đầu năm =v=

Mọi người ăn Tết có vui hông? *v*

3 bình luận về “Ngốc ngốc tiểu thần bộ : Chương 79

  1. tết cũng tàm tạm nha =v=
    chủ nhà ăn tết thế nào?
    lại nói, mấy tên mặt than ít lời mà mở miệng thfi đúng là chỉ có làm ngta ko kịp phản ứng, tim cũng nhũn ra rồi a >v<

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.