Ngốc ngốc tiểu thần bộ : Chương 85

Ngốc ngốc tiểu thần bộ

Tác giả : Nhĩ Nhã

115065085102f13c5dl

——————–

CHƯƠNG 85

Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương ở ngoài Đường môn chờ một lát, liền có hạ nhân đi ra thông truyền, nói là Đường lão phu nhân thân thể không thoải mái, không tiếp khách được. Mời tiểu vương gia cùng Tiêu công tử vào linh đường uống chén trà, còn thỉnh thứ lỗi tiếp đãi không chu đáo.

Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương liếc mắt nhìn nhau. Tiêu Lương nói, “Một khi đã như vậy, chúng ta cũng không tiện quấy rầy. Vẫn là làm phiền các vị truyền lời nói với Đường lão phu nhân cố nén bi thương. Cáo từ.” Nói xong, liền cùng Tiểu Tứ Tử ly khai Đường môn.

“Tiểu Lương Tử, liền như vậy rời đi?” Tiểu Tứ Tử giữ chặt Tiêu Lương.

Tiêu Lương mỉm cười, khoát tay, “Cẩn nhi, chúng ta lẻn vào trong thám thính tình hình một chút đi!”

Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái, “Phụ thân cùng Cửu Cửu lẻn vào khám nghiệm tử thi rồi. Mãng Lạc cùng nhóm ảnh vệ cũng giám sát Đường Diệu Sơn cùng Đường Diệu Khuê. Vậy chúng ta đi đâu? Thám thính nơi nào nha? Không lẽ đi giám sát Đường lão phu nhân?”

Tiêu Lương gật gật đầu, “Lặng lẽ theo dõi một chút. Xem Đường lão phu nhân kia đến tột cùng là làm trò quỷ gì?”

Tiểu Tứ Tử cũng gật đầu, để cho Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh mang Thạch Đầu Tiễn Tử về trước.

Tiêu Lương mang theo Tiểu Tứ Tử, lặng lẽ không tiếng động đột nhập Đường môn. Lần này, bọn họ hướng phòng Đường lão phu nhân mà đi. Hai người đi tới biệt viện phía đông, chỉ thấy đại môn phòng lão phu nhân đang mở. cũng không thể nói là phòng, nhìn nơi này còn không bằng nói chính là từ đường, bên trong có rất nhiều bài vị.

Hai người nhìn nhau, cảm thấy thực khả nghi, đường đường là lão phu nhân, như thế nào lại ở một nơi như từ đường thế này?

Tiêu Lương nhún nhún vai, cũng cảm thấy kì lạ. Hai người thật cẩn thận lại gần, ghé vào tường viện bên ngoài nhìn, vừa lúc thấy được lão phu nhân đang quỳ gối trong phòng, một tay gõ mõ, đang niệm kinh.

Tiểu Tứ Tử có chút giật mình, nhìn sang Tiêu Lương, “Đường lão phu nhân hình như đang niệm kinh vì Đường Diệu An đi.”

Tiêu Lương cười cười, “Niệm kinh thì không giả, nhưng có phải niệm vì Đường Diệu An hay không thì chưa biết được.”

Đang theo dõi, lại thấy lão phu nhân từ trong đi ra, đứng trong viện, tay cầm chuỗi hạt, tựa hồ đang xuất thần.

Tiểu Tứ Tử ghé cả người vào tường viện, cũng không cố sức mấy. Tiêu Lương một tay nắm tường viện, một tay nâng mông hắn. Tiểu Tứ Tử chính là đang nhìn, chợt nghe có tiếng vo vo ve ve, xoay mặt lại nhìn, liền thấy mấy con muỗi cứ bay tới bay lui trước mặt hắn. Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái, né né tránh tránh mấy con muỗi đang chích hắn. nhưng tụi nó cứ quẩn qua quẩn lại, cuối cùng Tiểu Tứ Tử phát hỏa, đưa tay, “ba…”

Muỗi thì bị đập chết, nhưng là Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương cả kinh, Tiểu Tứ Tử vừa mếu máo vừa ôm cổ Tiêu Lương, như muốn trốn đi, sợ người phát hiện. Tiêu Lương có chút dở khóc dở cười, nghĩ tới trước đây đi săn bắt được một con thỏ ngốc. Con thỏ đó hơi mập mạp, bất quá thực sự rất ngốc, bị truy đến cùng đường, liền trốn sau tảng đá. Nhưng là tảng đá chỉ che được đầu nó, còn thân mình vẫn lộ ra ngoài, nhưng hình như nó lại nghĩ đến người ta không thấy được nó, rất có tư thế như bịt tai trộm chuông.

Tiêu Lương thở dài, chợt nghe Đường lão phu nhân trong viện cũng nhẹ nhàng nở nụ cười, thản nhiên nói, “Đều vào đi, lão thái bà ta tuổi tuy lớn, mắt hoa tai điếc, nhưng cũng không đến nỗi thấy người nằm úp sấp trên tường mà cũng không phát hiện đâu.”

Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu lên, mở to hai mắt nhìn Tiêu Lương, thè lưỡi.

Tiêu Lương thở dài, ôm hắn nhẹ nhàng nhảy vào trong viện.

Đường lão phu nhân nhìn nhìn hai người, gật gật đầu, “Ta đã biết là các ngươi sẽ đến.”

Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử hai mặt nhìn nhau, có chút giật mình.

“Lại đây ngồi đi.” Lão thái thái vào trong phòng, lấy ra một hộp điểm tâm tinh xảo, đặt lên bàn, lại phân phó nha hoàn đến châm trà, mới ngồi xuống. Bà mở hộp điểm tâm đưa tới trước mặt Tiểu Tứ Tử, “Lúc ta lần đầu tiên thấy ngươi, đã nghĩ mời ngươi ăn. Đây đều là điểm tâm mà Tiểu Muội thích.”

Tiểu Tứ Tử bước lại gần nhìn một chút, liền thấy trong hộp là tám loại điểm tâm, tinh xảo đáng yêu dị thường. Hơn nữa phía trên mỗi miếng đều có hình đóa hoa, màu sắc phối hợp, nào giống điểm tâm bình thường, căn bản tinh xảo như ngọc.

“Rất đẹp phải không?” Đường lão phu nhân mỉm cười hỏi, “Có muốn nếm thử không?”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, đưa tay cầm lấy một miếng điểm tâm hồng nhạt có hình hoa đào, cắn một ngụm, liền tán thưởng, “Ân, ăn ngon! Bên trong là mật đào, mùi rất thơm lại có vị ngọt ngọt!”

Đường lão phu nhân nở nụ cười, lại hỏi hắn, “Có biết làm thế nào không?”

Tiểu Tứ Tử lắc đầu. Đường lão phu nhân liền giải thích, “Trước làm khuôn mẫu, sau đó làm vỏ bánh đổ lên, có hình dạng rồi, lại thêm hoa đã được tuyển chọn để vào, hấp một lát, hoa cao liền được.”

“Nga…” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, đưa tay lấy them một miếng màu xanh nhạt, cũng đưa Tiêu Lương một miếng, xong giương mắt nhìn lão phu nhân, “Lão phu nhân người không ăn sao?”

Đường lão phu nhân lắc đầu, “Ta không ăn. Nếu ăn, ta sẽ thương tâm.”

“Vì sao a?” Tiểu Tứ Tử khó hiểu, “Món này rất ngon. Nếu được ăn ngon không phải sẽ rất vui vẻ sao?”

“Ai……” Đường lão phu nhân thở dài, buồn bã nói, “Làm mẫu thân như ta, thực sự là quá thất bại.”

Tiêu Lương thấy lão thái thái vẻ mặt khổ sở, liền hỏi bà, “Lão phu nhân, Đường Diệu An chết, cùng với chuyện này, có phải hay không liên quan tới bà?”

Lão phu nhân nghe xong, trầm mặc chốc lát. Từ trong lòng lấy ra một hộp nhỏ đưa cho Tiểu Tứ Tử, “Các ngươi giúp ta, giao cho Mãng Lạc.”

Tiểu Tứ Tử tiếp nhận cái hộp, mở ra, liền thấy bên trong là một hạt châu lục sắc, rạng rỡ sắc quang, nước ngoài sáng bóng. Tay vừa chạm vào, liền cảm thấy lạnh như băng, không khỏi sợ hãi than một tiếng, “Là Hải Long Nhãn a!”

Tiêu Lương cũng kinh ngạc quá đỗi, ngẩng đầu nhìn bà, “Lão phu nhân, đây là……”

Lão thái thái trầm tư, “Mãng Lạc năm đó đánh chết con ta, còn đoạt nhi nữ của ta… Ta thực sự chán ghét hắn. Bất quá sau khi Tiểu Muội chết đi, thấy hắn tương tư đến cuồng, vì Tiểu Muội chạy ngược chạy xuôi, thủy chung không rời. Ta mới biết được, nhi nữ của ta vẫn là thông minh nhất. Nó quyết định cái gì đều đúng cả, kể cả chọn nam nhân…… Điểm này, nó so với người làm mẫu thân như ta khôn khéo hơn…”

Tiểu Tứ Tử có chút buồn bực nghĩ, đó tất nhiên a, đương nhiên phải chọn Mãng Lạc khí khái anh hùng như vậy chứ. Còn chưa nghĩ xong, đã bị Tiêu Lương nhéo chân một chút, Tiểu Tứ Tử chà chà chân, thu hồi tâm tư, tiếp tục nghe lão phu nhân nói.

“Ta tha thứ cho Mãng Lạc, chính là thiên ý trêu người. Trong lòng có chút hoài nghi, có phải người hại chết Tiểu Muội, chính là một trong bốn đứa con kia không.”

Tiểu Tứ Tử đột nhiên có chút khó hiểu, hỏi Đường lão phu nhân, “Lão phu nhân, vì cái gì thu dưỡng nhiều người như vậy a?”

Đường lão phu nhân thản nhiên lắc đầu, “Chủ yếu là con nối dõi. Đây là quy củ của Đường môn. Kì thực cũng không hẳn vậy, nếu nói là con, chi bằng nói đồ đệ thì đúng hơn.”

“Nga.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu.

“Sau đó, ta vất vã lắm mới lấy được tin tức, nghe nói hoàng cung có Hải Long Nhãn, nên cùng Mãng Lạc thương lượng, để hắn đi trộm.” Đưỡng lão phu nhân thở dài, “Thực ngoài dự đoán của chúng ta, Mãng Lạc bị người khác hãm hại, cầm Hải Long Nhãn về, ta liền biết là giả. Cho nên ta càng tin rằng, người hãm hại kia chắc chắn ở trong Đường môn.”

“Sau đó người không nói cho Mãng Lạc, mà muốn từ chuyện lần này, diệt trừ bốn huynh đệ sao?” Tiêu Lương hỏi lão.

“Ân.” Lão phu nhân gật đầu, “Tiếp đó, ta bắt đầu giám sát bọn chúng. Cuối cùng, ta nghe được Đường Diệu Sơn cùng Đường Diệu Khuê âm thầm nói chuyện, mới biết được năm đó, tất cả bọn chúng đều tham gia hại Tiểu Muội.”

“Cái gì?” Tiểu Tứ Tử kinh hãi, “Đường Diệu Khuê không phải thích nàng sao?”

Đường lão phu nhân cười cười, “Lúc ấy, người đưa dược để Tiểu Muội uống, chính là Diệu An cùng Diệu Đình. Diệu Khuê si mê Tiểu Muội, bởi vậy bọn chúng mới nói với hắn dược này chỉ tạm thời làm người ta ngủ đi thôi, chờ bức Mãng Lạc đi rồi, bọn chúng lại cứu Tiểu Muội, như vậy hắn có thể thành thân cùng nàng…… Diệu Sơn phụ trách dẫn dắt sự chú ý của ta. Bọn chúng bốn người liên thủ hại chết Tiểu Muội, còn hại luôn ngoại tôn của ta!”

Tiểu Tứ Tử nghe xong chau mày thật lâu, Đường Tiểu Muội thực đáng thương, thế nhưng lại bị chính huynh trưởng của mình hãm hại.

“Bọn chúng không muốn cứu sống Tiểu Muội, bởi vì không muốn Đường môn rơi vào tay người khác.” Lão phu nhân thở dài, “Hay nói cách khác, bọn chúng thà rằng chia cắt Đường môn, cũng không nguyện ý để một người nào độc chiếm Đường môn.”

“Cuối cùng, người thu hồi Hải Long Nhãn, lại lợi dụng nghi kị giữa bọn họ để họ tàn sát lẫn nhau?” Tiêu Lương hỏi.

Đường lão phu nhân gật đầu, “Ta lặng lẽ đi trộm Hải Long Nhãn, không để lại giấu vết. Đường Diệu Sơn là lợi dụng Hải Long Nhãn để khống chế Đường Diệu Khuê. Hắn đương nhiên sẽ không nói chuyện Hải Long Nhãn bị đánh cắp ra, bởi vậy, hắn mới hoài nghi Diệu An. Thấy đường Diệu Đình bị đuổi đi rồi, hắn liền thừa cơ hãm hại Diệu An.”

“Vậy Hải Long Nhãn giả mạo trong ám cách của Đường Diệu An ở đâu ra?” Tiểu Tứ Tử nghi vấn.

“Là Diệu Sơn tìm cơ hội bỏ vào.” Lão thái thái nói, “Bọn chúng biết, nếu chuyện Diệu An cất giấu Hải Long Nhãn lộ ra, để cho ta biết được, hắn liền coi như xong. Bởi vậy bọn chúng mới hãm hại hắn, sau đó đuổi các ngươi đi, chuẩn bị buộc hắn giao ra Hải Long Nhãn thật. Nhưng sau đó, ta lại lén lút sai người đem tin tức này truyền cho Diệu Đình, để cho hắn biết tình hình nơi này.”

“Nga…… Vì thế Đường Diệu Đình liền lên kế hoạch hại chết Đường Diệu An, như vậy Đường Diệu Khuê và Đường Diệu Sơn tất nhiên sẽ hoài nghi lẫn nhau. Đường Diệu Sơn sẽ nghĩ Đường Diệu Khuê muốn giết chết Đường Diệu An, đòi lại Hải Long Nhãn. Mà Đường Diệu Khuê lại cho rằng chính Đường Diệu Sơn giết đường Diệu An để diệt khẩu. Hai người không ai tin ai!”

Đường lão phu nhân gật gật đầu, “Ta vừa mới để người truyền tin ra ngoài, nói Diệu Đình tối qua đã trở lại đây…”

“Nha!” Tiểu Tứ Tử cả kinh, “Vậy không phải Đường Diệu Sơn sẽ đi tìm Đường Diệu Đình gây sự sao?”

“Lão phu nhân, cứ như vậy, bốn huynh đệ bọn họ sẽ không còn đường sống.” Tiêu Lương tổng kết.

Đường lão phu nhân thở dài, “Ta cả đời này thiếu Tiểu Muội nhiều thứ, người cũng già rồi, lực bất tòng tâm. Có Hải Long Nhãn rồi, nếu cứu Tiểu Muội, mấy tên súc sinh kia vì tranh đoạt Đường môn mà hại nó lần nữa. Ta chỉ mong Tiểu Muội cùng Mãng Lạc có thể thanh thản, an an ổn ổn mà sống. Cho nên…… Ta muốn trước phải giải quyết bốn tên súc sinh này.”

Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương hai mặt nhìn nhau, quả nhiên là gừng càng già càng cay, Đường lão phu nhân nhìn như cái gì cũng không biết. Không nghĩ tới, tất cả bọn họ lại bị bà đùa giỡn trong tay.

“Tiến cung trộm bảo châu hãm hại Mãng Lạc chính là Diệu Khuê và Diệu Sơn.” Đường lão phu nhân nói tiếp, “Giết chết Diệu An là Diệu Đình. Hiện tại, Diệu Đình phỏng chừng cũng bị Diệu Sơn và Diệu Khuê giết rồi đi. Bọn họ ba người lưỡng bại câu thương, nói không chừng Diệu Khuê cùng Diệu Sơn cũng chuẩn bị đánh tới đây, các ngươi mang người của nha môn tới, bắt bọn chúng lại, giải về hoàng cung trị tội…… Về phần Đường môn ta, hy vọng từ nay về sau, có thể đổi lấy một phần bình an.”

Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương nghe xong, đều trầm tư một lát, mới gật đầu.

Đường lão phu nhân lại cầm hộp điểm tâm đưa cho Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử a, nếu Tiểu Muội tỉnh lại, nó nhất định sẽ thích ngươi. Ta thường xuyên nghĩ đến, nếu nó có thể sinh cho ta một đứa cháu ngoại đáng yêu như ngươi thì tốt rồi. Chỉ tiếc rằng lão thái bà ta nghiệp chướng nặng nề, hại chết con nuôi của chính mình. Cho dù chết đi, cũng không còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông Đường môn nữa.”

Tiểu Tứ Tử nhìn chăm chăm lão thái thái một hồi, “Ai nói vậy? Đường lão phu nhân, người còn phải sống cùng Mãng Lạc cùng Tiểu Muội a, phải sống thật vui vẻ a. Về sau, ngoại tôn của người còn đứng chật cả đại sảnh nữa đi! Đường Diệu Sơn bọn họ, nếu muốn nói là do người hại chết, còn không bằng nói do chính bọn họ lòng tham không đáy, hại chết chính mình. Người không có gì không phải với liệt tổ liệt tông Đường gia cả. lại nói, nếu để cho bọn họ thừa kế Đường môn, mới chính là có lỗi với tổ tông Đường gia.”

Lão thái thái sửng sốt một lát, nở nụ cười, đưa tay vỗ vỗ đầu Tiểu Tứ Tử, “Ngươi nói đúng.”

Theo sau, Tiêu Lương để ảnh vệ đi tìm mọi người trở về. Quả nhiên, Đường Diệu Khuê cùng Đường Diệu Sơn đang đi tìm Đường Diệu Đình, đôi bên giao chiến, Đường Diệu Đình bị thương nặng mà chết, Đường Diệu Khuê bị trọng thương, Đường Diệu Sơn thì bị nhẹ. Cuối cùng, Đường Diệu Sơn cũng giết Đường Diệu Khuê. Chờ tới lúc ảnh vệ tới nơi, chỉ còn lại Đường Diệu Sơn bị thương nằm đó. Bọn họ đưa hắn tới chỗ Gia Cát đại nhân, trước giải vào đại lao, sau áp tải về kinh thành trị tội.

Vụ án này làm cho mọi người rối rắm bao ngày, cuối cùng cũng sáng tỏ. Mặc kệ là hung thủ, hay bộ khoái, tất cả đều bị Đường lão phu nhân nắm trong tay.

Mục Phương thế nhưng đối với lão phu nhân cũng không tán thưởng, cảm thấy tuy rằng không phải do bà động thủ, nhưng cũng chính do một tay bà tạo thành thảm kịch chém giết lẫn nhau của bốn người kia.

Hoa Phi Phi trái lại nở nụ cười, “Đường môn tứ huynh đệ, nếu dựa vào biện pháp của chúng ta, nhiều nhất cũng chỉ bắt được Đường Diệu Khuê và Đường Diệu Sơn, chỉ trị được ngọn mà không trị được gốc, vẫn còn hai người kia. Ngày sau tất nhiên hại người, chỉ có phương pháp này mới diệt trừ hậu họa. quả thực ứng với câu – ác nhân có ác nhân trị.”

Bất quá, người cao hứng nhất vẫn là Mãng Lạc.

Đến đỉnh núi tuyết, Mãng Lạc đem Hải Long Nhãn cẩn thận đặt vào tay Đường Tiểu Muội, cùng nắm tay ở cạnh nàng ngồi một ngày…… Đến cuối cùng, Đường Tiểu Muội…… có hô hấp.

2 bình luận về “Ngốc ngốc tiểu thần bộ : Chương 85

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.